Nhưng mà cho dù là ai đúng thì tôi cũng không có thời gian để phân tích.

Từ căn hộ của Nam Cung Phi Yến đi ra, tôi trở lại trường học. Trước tiên, tôi tìm thấy Nam Cung Phi Yến, nên đã kể tất cả đầu đuổi chuyến đi này cho cô ấy. Tôi nói với Nam Cung Phi Yến, là tôi không có nửa điểm điểm giấu diếm, sau khi nghe tôi kể, cô ấy còn sốc hơn tôi. Cô ấy bắt lấy tay tôi hỏi, có phải tôi nhìn nhầm rồi hay không, Phúc Duyên Trai lại chọn chỗ kia, thật sự là bí cảnh Tam Thanh hồ cốc?

Tôi gật đầu, nói với cô ấy, tôi không có nhìn lầm. Cô ấy ngây như phỗng, mặt xám như tro tàn, ngã ngồi xuống ghế, ngây người ra.

Tôi biết đây là đả kích rất lớn đối với cô ấy, hồ cốc là nhà cô ấy, mặc dù đến bây giờ tôi vẫn chưa biết bí cảnh Tam Thanh kia ở đâu, nhưng nếu là ở trong hồ cốc, thì nhất định chuyện này có liên quan đến hồ cốc rất nhiều, đến lúc đó nếu Phúc Duyên Trai thực sự làm vậy, vậy thì nhất định hồ cốc sẽ bị phá hủy trong chốc lát.

Tôi ngồi xuống đối diện cô ấy, đối với chuyện này tôi cũng rất khó nói. Cô ấy ngồi im một lúc lâu, bỗng nhiên đứng lên nói:

- Tôi phải đi về, hỏi dì Tuyết xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Còn có, lập tức tập trung tấy cả người của thiên hồ tộc, canh giữ ngọn núi.

Tôi ngăn cản cô ấy, nói với cô ấy:

- Cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ chúng ta còn chưa biết rõ chuyện gì, đó chẳng qua chỉ là một tờ giấy, nếu như cô tùy tiện làm như vậy, sẽ tạo ra hậu quả lớn.

- Hậu quả? Còn có hậu quả nào khác? Còn có hậu quả nào đáng sợ hơn?

Cô ấy có chút kích động, tôi nắm chặt bả vai cô ấy, nói:

- Cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Nếu như đó là cái bẫy mà đối phương cố tình tạo ra chờ chúng ta sập bẫy thì sao?

- Cạm bẫy?

Cô ấy sửng sốt, tôi lại tiếp tục nói:

- Không sai. Cô thấy đấy, tôi đến nhà Dương Thần, cậu ấy không có ở đấy, sau đó tôi tìm thấy một tờ giấy, viết rõ tất cả những chuyện gần đây của Phúc Duyên Trai, cô cảm thấy đấy là thật sao? Có thể sao? Nếu như Dương Thần bị người ta uy hiếp. Coi như đối phương không cố kỵ gì, nói hết tất cả cho cậu ấy, nếu như cậu ấy bị lừa, vậy càng không thể viết được nhiều như vậy, cho nên, tôi rất hoài nghi tính chính xác của bức thư này. Nhỡ đâu nếu là đối phương sắp đặt, để chuyển hướng sự chú ý của chúng ta, nhưng thực tế thì lại ở chỗ khác, lúc khác, vậy chúng ta phải làm thế nào?

Khi trở về trường học tôi chợt nhận ra điều này, mặc dù quá trình lấy được bức thư ở nhà Dương Thần ngày hôm qua hơi trắc trở, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy thế này quá dễ dàng, nếu quả thật Phúc Duyên Trai thực sự làm như vậy, vậy thì âm mưu này cũng là bí mật mấy trăm năm rồi, làm sao có thể dễ dàng tiết lộ như vậy, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác để cho tôi biết?

Chuyện này rõ ràng không bình thường!

Nam Cung Phi Yến nghe tôi phân tích cũng liên tục gật đầu, thật ra thì cô ấy thông minh hơn tôi rất nhiều, chẳng qua con người ta gặp chuyện liên quan lòng sẽ bị loạn, cô ấy đột nhiên nghe được hồ cốc gặp nguy hiểm, đương nhiên sẽ cuống cuồng, bây giờ tĩnh tâm suy nghĩ một chút, dĩ nhiên cũng sẽ cảm thấy rất nhiều sơ hở mà lúc trước không nghĩ đến.

Cô ấy nói với tôi, chuyện này liên quan đến Dương Thần, là thật hay giả, chỉ cần tìm được cậu ấy, hỏi một chút là biết được.

Tôi cười khổ nói với cô ấy, biển người mênh mông, tôi biết phải đi đâu tìm cậu ấy? Mà nếu quả thật là do Phúc Duyên Trai hạ thủ, bắt Dương Thần đi, hay là yếm thắng sư muốn cướp Lỗ Ban thiên thư đi, vậy thì cậu ấy đã sớm bị giấu đi, lúc này muốn đi tìm cậu ấy, sợ là khó khăn khó khăn!

Nam Cung Phi Yến cười hỏi tôi:

- Chẳng lẽ cậu đã quên, nơi này của chúng ta có cao thủ theo dõi sao? Cho dù là ở bất cứ đâu, họ cũng có thể tìm được sao.

Tôi lắc đầu nói:

- Không, lần này khác trước, nguyên nhân chủ yếu là nguy hiểm quá lớn, bản lĩnh của hai người bọn họ không phải kém, nhưng mà dù sao lực lượng cũng không cao, tôi cũng không muốn tìm được Dương Thần, thì bọn họ lại xảy ra chuyện, đến lúc đó còn phiền hơn.

Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cái đó, Mặc Tiểu Bạch kia ở đâu?

Tôi cười một tiếng, nói:

- Thôi, đừng làm loạn, cậu ấy có mũi linh, nhưng cũng chỉ có thể tìm trong phạm vi nhất định, cũng không thể để cho cậu ấy cái vớ của Dương Thần, rồi bắt đi tìm khắp Trung Quốc chứ?

Nam Cung Phi Yến cũng cười, cô ấy nói với tôi:

- Ý tôi không phải là như vậy, chẳng lẽ cậu đã quên, cậu ta là truyền nhân của gia tộc thiên sư, nói không chừng sẽ có thông linh bí pháp gì đó?

Thông linh bí pháp?

Tôi nhíu mày, theo bản năng nhớ tới Tiểu Bạch, bỗng nhiên tôi chợt nghĩ ra, đúng như vậy, Tiểu Bạch có một môn bí pháp như vậy.

Tên là gì nhỉ?

Chính là lần trước, sau khi Tiểu Bạch về qua, cậu ấy đã sử dụng pháp thuật đó, để liên lạc linh hồn với nhau, truyền tin tức từ ngàn dặm tới cho tôi, tôi nhớ Nam Cung Phi Yến từng đề cập nó cho tôi, hình như gọi là…

- Linh tê mộng ảnh!

Tôi cùng Nam Cung Phi Yến đồng thời thốt lên, sau đó lại cùng nhau cười rộ lên, cô ấy gật đầu nói:

- Không sai, chính là pháp thuật này, cậu đi tìm Tiểu Bạch hỏi một câu, có thể liên lạc hay không, nếu như có thể, vậy thì chúng ta nhờ cậu ấy thử một chút, chỉ cần có thể liên lạc với linh hồn của Dương Thần, đến lúc đó mọi chuyện không phải đều sẽ sáng tỏ sao?

Tôi cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhưng mà chúng ta vẫn phải chuẩn bị một chút, nếu nhỡ như bức thư kia là thật, vậy đó cũng không phải là chuyện đùa.

Cô ấy cũng đồng ý:

- Được, vậy chúng ta chia nhau ra hành động, tôi trở về hồ cốc tìm hiểu tin tức, cậu đi tìm Tiểu Bạch hỏi chuyện của Dương Thần.

Tôi gật đầu đồng ý, vì việc này không thể chậm trễ, nói xong chúng tôi bắt tay hành động ngay!

Hai người chúng tôi lập tức chia nhau hành động, Nam Cung Phi Yến trở lại hồ cốc dò hỏi tin tức, tôi lập tức chạy về kỳ túc xá tìm Tiểu Bạch, hỏi cậu ấy về chuyện của linh tê mộng ảnh.

Tiểu Bạch thấy tôi trở lại, còn kinh ngạc hỏi tôi tại sao lại trở về nhanh như vậy, tôi cũng không nói linh tinh với cậu ấy, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, sau đó hỏi cậu ấy có thể dùng linh tê mộng ảnh lần nữa hay không, có thể liên lạc cũng Dương Thần không?

Tiểu Bạch vui vẻ trả lời, chuyện này rất đơn giản, từ nhỏ cậu ấy đã dùng linh tê mộng ảnh, còn dùng rất thuần thục, trước kia khi còn bé tinh nghịch hay bị phạt giam, vậy nên cậu ấy hay chạy vào trong mộng của người khác chơi, đi tới rất tự nhiên.

Tôi vui mừng, vì vậy liền hỏi cậu ấy làm sao thi triển pháp thuật này, có phải chờ khi trời tối người ta đã ngủ phải không? Tiểu Bạch gật đầu nói, đó là đương nhiên, nếu người ta không ngủ, thì anh làm sao có thể đi trong mộng của người ta?

Cậu ấy nói, trước tiên, người tôi muốn thi triển pháp thuật phải là người quen biết, sau đó cầm trong tay một đồ vật của họ, như là tóc, là có thể sử dụng pháp thuật linh tê mộng ảnh, pháp thuật này chẳng những có thể gửi hình ảnh của chính mình cho đối phương, mà còn có thể liên lạc nói chuyện cùng hồn phách của đối phương.

Dĩ nhiên, đó phải là khi đối phương đang trong mơ, bởi vì khi đó, hồn phách của con người sẽ ở trạng thái tự do hoạt động, không bị quá nhiều trói buộc của cơ thể, cho nên, sẽ rất dễ dàng liên lạc hồn phách với nhau.

Nếu như người kia không ngủ, thật ra thì cũng có thể thi triển linh tệ mộng ảnh, chỉ là tỉ lệ thành công rất nhỏ, nếu người kia hồn phách yếu ớt, thì Tiểu Bạch có thể nhân cơ hội mà vào, nhưng biểu hiện của người kia sẽ không khác quỷ lắm.

Nhưng ngược lại, nếu như thân thể người kia rất khỏe mạnh, hồn phách vững vàng, Tiểu Bạch sẽ dễ bị tổn thương ngược lại.

Tôi nghe cậu ấy nói như vậy, cảm thấy pháp thuật này thật đúng là thần kỳ nhưng mà có chút khiến tôi đau đầu, bây giờ Dương Thần không ở đây, tôi đi đầu tìm quần áo với tóc của cậu ấy chứ?

Nếu như sớm nhớ tới chuyện này, tôi còn có thể tìm được trong nhà cậu ấy, nhưng bây giờ tôi đã trở về, chẳng lẽ vì chuyện này lại chạy đến đó một lần nữa sao?

Như vậy thì, đi tới đi lui sẽ rất mất thời gian, nhanh nhất cũng mất hai mươi bốn giờ, mà tình hình bây giờ đã rất khẩn cấp, nếu lúc này tôi mà rời đi, nhỡ phát sinh chuyện gì, vậy coi như xong.

Tôi cau mày, gãi đầu tự lẩm bẩm nói:

- Quần áo của Dương Thần, tóc của Dương Thần đi đâu tìm cơ chứ?

Tôi đang lẩm bẩm, thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, A Long từ bên ngoài đi vào, thấy dáng vẻ ủ dột của tôi, liền nói đùa:

- Đại sư, có chuyện gì làm phiền sao? Có thể nói cho người phàm tôi một chút không? Nói không chừng tôi có thể giúp một tay?

Tôi thuận miệng nói:

- Quần áo của Dương Thần, tóc của Dương Thần, cậu có thể lấy được không?

A Long không thèm để ý nói:

- Này có gì khó, anh chờ tôi chút, tôi đi tìm cho.

Tôi sửng sốt một chút:

- Cậu nói gì? Cậu đi tìm ở đâu?

A Long nói:

- Ngu ngốc, chẳng lẽ anh đã quên, lần trước Dương Thần về nhà, căn bản không có trở lại nữa, quần áo và sách của cậu ấy, còn ở trong phòng ngủ…

Tôi chợt bừng tỉnh, trong giây lát cũng nhớ ra chuyện này, tôi không khỏi vui mừng, đây đều là chuyện trời định mà, ai mà ngờ được hành động vô ý của cậu ấy lại có tác dụng quan trong như vậy đến hôm nay chứ?

Chuyện này gọi là vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh.

- Đi, tôi cùng cậu đi tìm.

Tôi bật dậy.

 

0.11146 sec| 2430.188 kb